Lúc còn nhỏ, mỗi lần chăn vịt ở trên đồng. Lùa hơn trăm con vịt xuống kênh mương là mình ngồi trên bờ hát vu vơ.
Nghe thấy tiếng ù ù thật to, mình nghển cổ ngắm chiếc máy bay nhỏ tí xíu trên nền trời xanh bao la và thầm ao ước. Sau này mình sẽ đi máy bay, sau này mình muốn được đi khắp Việt Nam. Và mình sẽ cho mẹ mình: người đã một mình nuôi mình khôn lớn, người chịu đủ thứ cay nghiệt của cuộc đời này, thoát khỏi luỹ tre làng ấy và ngắm nhìn một thế giới đẹp đẽ hơn.
Năm mình 19 tuổi, lần đầu tiên mình gửi về cho mẹ 6 triệu đồng khi mình bắt đầu ra ngoài đi làm. 3 tháng sau, mẹ mình bán hết đàn vịt, bán cả con lợn nái sắp đẻ để lên Hà Nội chăm mình ở viện.
Ngày 24/06/2019, ngày mình mãi mãi không thể đứng dậy nữa.
Giây phút mình tỉnh dậy chưa kịp vui mừng, mình đã phải mong ngày hôm ấy giá như đừng tỉnh lại.
Thế giới đóng sập cửa với mình và mình cũng muốn tạm biệt thế giới. Những ngày tháng nằm yên trên giường khiến mình cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Mình đã thôi đếm những ngày trôi qua, mình đã thôi nghĩ về tương lai, đã thôi hy vọng. Mình liên tục tự hỏi: tại sao lại là mình? Và ngày nào cũng ước đây chỉ là giấc mơ.
Mình đã khóc thật nhiều, lựa những lúc mẹ không nhìn thấy để mà khóc. Mình nghe được những câu người ta nói, về mình. Thà rằng mình không còn nữa, mẹ mình sẽ đỡ vất vả hơn là phải nuôi cả đời một đứa con người không ra người.
Mỗi lần ngồi ở hè, nhìn mẹ tất bật gieo mạ, tất bật xếp lên xe, rồi biến mất sau cánh cổng. Mình thấy mẹ mình càng ngày càng ít nói hơn, càng ngày càng vất vả hơn. Vì thương mẹ, và chẳng còn hy vọng gì ở cuộc đời mình đã muốn chấm dứt mọi thứ. Nhưng rồi chẳng hiểu vì sao, cả 3 lần mình đều thất bại.
Năm 2020 mình được tài trợ một chiếc xe lăn, từ hôm ấy mình đỡ phải lết lết từng cm. Ban ngày gắn bó với nó, ban đêm nằm giường, nhìn nó ở 1 góc lại thấy chán ghét cuộc đời. Tại sao mình lại phải gắn liền với một thứ như vậy?
Có một lần mình hỏi mẹ: giá như ngày ấy con không tỉnh dậy nữa, có phải tốt hơn không?
Lần đầu tiên, kể từ ngày mình không đứng dậy được nữa. 2 mẹ con mình đối diện với nhau, nói chuyện thật lâu.
Mẹ mình nói: những người bảo “liệt như thế này thà chet đi còn hơn” là bởi vì họ không ở trong hoàn cảnh đấy. Cũng vì không ở trong hoàn cảnh đấy nên họ mới dễ dàng nói ra những lời lạnh lùng đến vậy. Còn với mẹ, ngày hôm đấy chỉ cầu trời khấn phật sao cho con còn sống là được rồi. Chỉ cần con vẫn thở, mở mắt vẫn thấy con, mỗi ngày trôi qua mẹ vẫn còn con là đủ.
Chỉ là mẹ cũng cần thời gian để chấp nhận, như mình cần thời gian để hiểu rằng: từ nay đến mãi sau này, mình sẽ như vậy.
Mình đã “nuôi” đứa trẻ trong lòng mình từng ngày, vững vàng hơn. Cho đến bây giờ mình hiểu rằng khi mình mạnh mẽ, chẳng có lời nói nào khiến mình tổn thương được nữa. Mình gặp nhiều người giống mình trên mạng xã hội. Những người sinh ra đã không thể đứng và cả những người không đứng dậy được nữa sau 1 vài giây.
Được mọi người giúp đỡ về tinh thần và hướng dẫn cả về công việc. Mình bắt đầu dám hy vọng lại vào một cuộc sống tươi sáng hơn. Bây giờ mình đã có việc làm để tự nuôi sống bản thân dù cơ thể không lành lặn.
Ngày mai, mình và mẹ có chuyến bay đầu tiên trong đời.
—————————
(Câu chuyện được member gửi đến hòm thư The Memory)
Đây là một câu chuyện có thật mọi người ạ! Thế giới rộng lớn ngoài kia có biết bao mảnh đời bất hạnh. Nỗ lực, mạnh mẽ và luôn suy nghĩ tích cực sẽ khiến bạn trở nên tốt hơn, cũng khiến người yêu thương bạn cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều…..
1 mẩu chuyện hay, 1 cuốn sách tốt hay 1 tâm thế luôn hoan hỉ trước mọi tình huống sẽ khiến bạn “thay đổi và gặt hái” được NHIỀU hơn những gì bạn mong đợi đấy nhé! Chúc các bạn ngày mới tràn đầy năng lượng nha!